Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Đã từng có một nơi , có một người ở đó



Đã từng có một nơi , có một người ở đó và đợi chờ tôi …
Nơi đó là nơi rất quen … , nhưng giờ đây , lại rất lạ ... Lòng bâng khuâng , hối tiếc , hoài nhớ một thời điểm rất xa , nơi mà mãi mãi thời gian không thể quay về , nơi mà có những người đã từng thương nhau , hò hẹn nhau … nhưng không bao giờ còn gặp lại nhau nữa .

Đã từng có một nơi , có một người ở đó, và người nói sẽ yêu tôi dài lâu …
Tôi cũng đã yêu người, bằng tất cả những gì tôi có. Bằng bồng bột, và bằng hết thảy những niềm tin. Tôi đã yêu người bằng hết những nồng nhiệt của một trái tim còn trẻ, đã yêu người bằng hết những chông chênh, những khờ dại và hết cả những nỗi đau.

Đã từng có một nơi , có một người ở đó, và chìa bàn tay kéo tôi đi…
Tôi đã được đưa qua vẹn tròn một đoạn đường thương nhớ. Đã được thấy yêu thương ngập đầy trong mỗi nhịp thở, đã thấy được lòng mình tràn những an yên… Đã thấy được hơi ấm của một cái nắm tay, và biết thèm một cái ôm từ phía sau thật chặt… Đã biết được thế nào là dựa vào vai nhau để cùng mạnh mẽ, đã biết được thế nào là khoảng lặng giữa những đôi mắt chỉ biết nhìn nhau.

Đã từng có một nơi , có một người ở đó, và hứa rằng sẽ chỉ ở đó mà thôi …
Là sẽ ở cạnh tôi, bây giờ và mãi mãi về sau vẫn thế. Là sẽ chẳng đi đâu cả, dù tôi có muốn bỏ đi. Là sẽ ở sau tôi, khi tôi mê mải với những cuộc vui. Là sẽ ở gần bên, khi tôi cần một người để lau nước mắt. Là sẽ không bao giờ bỏ tôi lại phía sau, nhưng sẽ dùng trái tim để dò dẫm xem ở trước tôi có nơi nào chỉ là bóng tối.

Đã từng có một nơi , có một người ở đó, dạy tôi viết chữ yêu…
Còn dạy tôi biết buồn khi bỗng nhiên bị bỏ mặc. Dạy tôi biết thẫn thờ khi chiều muộn mưa người chưa kịp tới. Dạy tôi biết nhớ một ánh mắt, một nụ cười, và một cái nắm tay. Dạy tôi biết reo vui như đứa trẻ con được nuông chiều hết mực. Dạy tôi biết khóc, biết thất vọng, biết hụt hẫng và biết cả cảm giác lì chai.

Đã từng có một nơi , có một người ở đó, nhưng chỉ là đã từng thôi…
Người bỏ tôi đi, dù lời đã hứa. Người mặc tôi đau, dù nước mắt chẳng thể giữ. Người để tôi một mình, hoang hoải nhìn về phía người đã từng qua… Hình như chẳng có ai mãi ở phía sau một người, để ngoảnh mặt về phía sau là vẫn có người đang đợi. Ai cũng có việc phải đi. Vì người bận yêu thương một ai khác, vì thời gian đổi thay , vì hoàn cảnh đổi thay , nên người phải đi. Người đã yêu tôi xong rồi. Và tôi, cũng sẽ đi. Tạm biệt một người, đã từng ở nơi đó.