Thứ Hai, 2 tháng 12, 2019

8 bài học sâu sắc tôi học được từ một vị tu sĩ

Sau một thời gian thực hành thiền định dưới sự chỉ dẫn của một vị tu sĩ, tôi đã chia tay chứng lo lắng, căng thẳng cùng các vấn đề dạ dày và bước vào một hành trình tuyệt vời tự khám phá bản thân …


Bạn là người giáo viên vĩ đại nhất của chính mình.

Khi 18 tuổi, tôi thường xuyên lo lắng, căng thẳng và bị chứng đau dạ dày hành hạ. Bác sĩ điều trị cho tôi đồng thời là một người theo Phật giáo đã giới thiệu tôi cho một vị tu sĩ. Dưới đây là 8 bài học sâu sắc tôi học được từ vị tu sĩ ấy sau khoảng thời gian theo học ông.

1. Không ngừng cố gắng cho đến khi bạn làm được

Bài học cuộc sống quan trọng nhất mà tôi học được là hãy cố gắng 3 lần (thậm chí 4 lần), trước khi dừng lại. Ngoài ra, vị tu sĩ còn dạy tôi rằng, sau những lần cố gắng, nên tiếp cận vấn đề theo nhiều góc độ khác nhau.

Nếu tiếp tục nỗ lực, nhất định bạn sẽ đến được con đường đúng đắn mà mình cần đi.

2. Đáp án của vấn đề nằm ở bên trong bạn

Một điều quan trọng đối với người mới nhập môn đó là sư phụ sẽ không trả lời câu hỏi của họ, trừ phi câu hỏi đó đã được suy nghĩ nhiều lần. Người xưa có câu: “Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân”.

Họ làm vậy với mục đích giúp các đồ đệ có thể tự đối mặt và giải quyết các vấn đề xảy ra trong suốt con đường tu luyện của mỗi người.

Trong một chuyến du lịch đến Hàn Quốc tôi đã phải nhiều lần dựa vào trực giác của mình để giải quyết các vấn đề ở một quốc gia mà tôi hoàn toàn mù tịt về ngôn ngữ. Ví dụ, 1 lần tôi gặp rắc rối khi phải giải thích cho tài xế taxi đường về khách sạn, và anh ta không biết tiếng Anh. Vì vậy tôi đã phải ra khỏi xe và tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người xung quanh, 1 người biết tiếng Anh đã đến và giúp tôi phiên dịch cho anh tài xế.

Trong cuộc sống, tôi ngộ được rằng bất cứ khi nào thử bước đi trên một con đường mới mẻ, chắc chắn chúng ta sẽ phải tiếp xúc với những điều khác lạ với lượng thông tin ít ỏi. Thế giới thực vốn không cung cấp cho ta mọi câu trả lời. Người giáo viên vĩ đại nhất chính là tự thân chúng ta.

3. Sự tài giỏi đến từ việc bắt đầu làm điều gì đó và thất bại

Nhớ hồi năm 16 tuổi, tôi bắt đầu công việc đầu tiên của mình là 1 nhân viên bán hàng. Nếu doanh số không đạt như ý muốn, tôi sẽ tức giận với chính mình. Khi bị khách hàng từ chối, tôi thường tự trách mình và chỉ muốn bỏ việc. Cứ thế, tôi tiếp tục thất bại hết lần này đến lần khác cho đến khi trở thành 1 nhân viên bán hàng chuyên nghiệp.

Khi bắt đầu tập thiền, giống như nhiều người tôi đã gặp phải một số vấn đề. Ví dụ, ban đầu rất khó để nhập tĩnh và ngồi lâu. Nhưng nếu bạn cứ mãi gắn bó với thiền, nó sẽ dần trở nên dễ dàng hơn. Mỗi ngày tôi cố gắng thêm vài phút và hôm sau cũng lại như thế, và kết quả là thời gian thiền của tôi ngày càng nhiều hơn.

Khi muốn cố gắng làm gì đó, hãy nhìn vào trong bản thân nhiều hơn, ta sẽ biết cách làm thế nào để trở nên mạnh mẽ.

4. Chúng ta cần từ bi nhưng cũng phải kiên cường

Vị thiền sư sẽ không gặp để hướng dẫn tôi trừ khi tôi mời ông tối thiểu 3 lần. Tôi thật không thích điều này. Tôi gọi điện thoại nhưng ông ấy không bao giờ bắt máy.

Nhưng đó chính là cuộc sống của chúng ta. Thường thì bạn phải gọi điện hoặc gửi email bao nhiêu lần cho 1 người để thực hiện điều gì đó? Chắc hẳn là không dưới vài lần.

Hầu hết chúng ta sẽ tức giận trong tình huống này. Cũng giống như tôi, vào thời điểm đó tôi rất ghét cách học này, nhưng khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ đây là 1 trong những bài học cuộc sống quan trọng nhất.

Đạo gia có 1 câu danh ngôn rằng: Bề ngoài nhẹ nhàng như bông, bên trong sắt thép chẳng ai sánh bằng. Nó nhắc chúng ta nên từ bi, nhưng không phải là yếu đuối.

5. “Nhẫn” là một đức hạnh

Vị tu sĩ luôn làm tôi phải chờ đợi và tôi rất sợ điều này. Ví như, khi tôi tới nhà ông để tập luyện, ông luôn bắt tôi phải đợi ít nhất nửa tiếng, đôi khi còn lâu hơn. Có hôm, chúng tôi đi ăn, trước đó, ông bảo tôi gặp ông tại 1 quán ăn vào lúc 7h tối. Tôi đến nhưng không thấy ông. Vì vậy tôi liên tục ngồi chờ trong quán cùng cái điện thoại với hành động như đang nhắn tin cho ai đó, trong khi lo lắng những thực khách xung quanh sẽ nghĩ gì về mình.

Tôi không gọi điện thoại vì không nghĩ là ông sẽ mở máy. Sau đó, ông có mặt vào lúc 8h15 và hành xử như không có chuyện gì xảy ra.

Câu hỏi đầu tiên của ông là, “Bố mẹ cậu ở nhà thế nào?”. Trong đầu tôi nghĩ, “Ý ông là gì, sao lại hỏi bố mẹ tôi? Tôi đã ngồi chờ ông ở đây gần 1 tiếng rưỡi rồi”.

Nhưng sau một vài năm, điều đó không bao giờ làm phiền tôi nữa. Tôi đã hiểu, đây là 1 phần của quá trình rèn luyện. Và không chỉ vậy, nó còn tác động đến nhiều lĩnh vực trong cuộc sống của tôi. Nhờ bài huấn luyện này, giờ đây tôi rất hiếm khi phải khó chịu vì bất cứ điều gì. Tôi không bao giờ cảm thấy phiền lòng mỗi khi phải chờ đợi xếp hàng dài hoặc va chạm với ai đó trên xa lộ.

Sự kiên nhẫn là món quà vô giá từ nội tâm.

6. Vứt đi tự ngã

Ban đầu, thật khó khăn khi phải ngồi một mình giữa 1 quán ăn đông người. Bạn sẽ luôn lo lắng, cho rằng người ta sẽ nghĩ mình thật đáng thương. Nhưng thực tế là, bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc nếu quá quan tâm đến cách nghĩ của người khác về mình.

Trước khi bắt đầu học thiền định, tôi luôn cảm thấy buồn phiền về mọi thứ. Còn giờ đây, không gì có thể thực sự làm phiền được tôi. Gần đây, có lần tôi đang ở sân bay và chuyến bay của tôi bị hoãn lại vài giờ. Tôi dùng ngay khoảng thời gian đó để thiền định. Nếu là 10 năm trước, hẳn tôi sẽ rất khó chịu. Chuyện máy bay trễ có thể sẽ làm hỏng cả ngày của tôi.

Khi bạn từ bỏ những đòi hỏi của mình, bạn sẽ dễ dàng chấp nhận thậm chí có thể hưởng lợi từ bất kỳ điều gì đến với mình. Vì vậy mà người xưa thường giảng “Tùy kỳ tự nhiên”.

7. “Không có cái tôi, sẽ không có kẻ thù”

Cái tôi là kẻ thù lớn nhất, nó là thủ phạm gây ra tất cả nỗi sợ hãi, lo lắng, và bất an cho chúng ta. Nếu bạn biết cách đối mặt với kẻ thù bên trong này, nó sẽ ảnh hưởng tích cực đến mọi thứ trong cuộc sống của bạn.

Bao nhiêu lần chúng ta không dám thực hiện điều gì đó vì sợ hãi? Hãy suy nghĩ về tất cả những nỗi sợ đã khiến chúng ta không thực sự hạnh phúc. Nếu bạn có thể chế ngự kẻ thù bên trong ấy, bạn sẽ nhận ra không có bất kỳ kẻ thù nào ngoài chính mình.

8. Hạnh phúc đến từ bên trong nhưng đôi khi cũng đến từ bên ngoài

Tôi học được điều này từ việc quan sát từ vị bác sĩ tu Phật mà tôi gặp. Ông thường ngồi thiền trước khi gặp gỡ các bệnh nhân. Ông là một trong những người hạnh phúc và thiện lương nhất mà tôi từng gặp.

Ngoài tự tạo ra hạnh phúc cho mình, ông còn có thể tăng cường trạng thái tích cực bằng cách truyền nó sang người khác.

Hãy gieo trồng hạt giống hạnh phúc bên trong và lan truyền nó đến những tất cả những người chúng ta gặp. Như vị tu sĩ từng nói: "Mỗi người đều có một mục đích và sứ mệnh trong cuộc sống của riêng mình".

Tác giả: Robert Piper - Hoàng An biên dịch
Nguồn: Báo Bình Luận

Thứ Tư, 27 tháng 11, 2019

Trên đời, công bằng nhất không gì qua được luật nhân quả

Thân làm chuyện tốt, miệng nói lời tốt, tâm tồn thiện niệm, đó chính là “tam hảo”. “Tam hảo” này sẽ giúp chúng ta quyết định con đường nên đi khi gặp ngã rẽ giữa tốt và xấu. Vì thiện ác hữu báo, không phải không báo, mà là chưa báo.


Thân làm chuyện tốt, miệng nới lời tốt, tâm tồn thiện niệm, đó chính là “tam hảo”.

Con người có ba thứ rất quan trọng: Thân thể, có thể làm chuyện tốt hoặc chuyện xấu; miệng, có thể nói lời hữu ích hoặc xằng bậy; tâm, có thể sinh thiện niệm hoặc tà niệm. Ví như cũng là nắm đấm, ta đánh người một quyền là xấu; nhưng người đấm lưng cho ta lại là việc tốt. Còn như nói về tiền, có tiền sạch, cũng có tiền tài bất chính.

Cổ nhân từng giảng, không được tạo ác nghiệp; thiện nghiệp mới có thể giúp người lên thiên đường, tạo ác nghiệp chỉ thể hạ địa ngục, con người được thăng thiên, hay bị giáng hạ địa ngục, đều là tùy vào niệm đầu của chúng ta mà ra.

Cái gọi là “tam hảo chi gia” chính là chỉ thân, khẩu, ý. Thân làm chuyện tốt, miệng nói điều tốt, tâm tồn thiện niệm chính là “tam hảo”. Phía trước có hai con đường, một con đường thiện, một con đường ác, chúng ta đến ngã ba, nên chọn đường nào, “tam hảo” này sẽ giúp chúng ta quyết định con đường nên đi.

Có người còn hoài nghi về quan hệ nhân quả thiện ác. Vì có người làm chuyện tốt lại không thấy phúc báo, làm chuyện xấu vẫn vinh hoa phú quý. Tuy nhiên, đó chính là nhân quả, người này làm chuyện xấu, nhưng có nhân duyên phú quý nên có nhiều tiền gửi ngân hàng, bạn không thể không cho họ lấy. Còn bạn làm việc tốt, tại sao chưa có phúc báo, đó là vì bạn đang mắc nợ, làm người tốt thì có thể không trả nợ sao? Kinh tế có nhân quả của kinh tế, đạo đức có nhân quả của đạo đức, sức khỏe có nhân quả của sức khỏe.

Muốn khỏe mạnh phải tập thể dục, phải chú ý dinh dưỡng và vệ sinh, không phải nói ta bái Phật ăn chay là có thể sống lâu trăm tuổi, đây là hiểu biết sai lầm về nhân quả. Muốn phát tài, phải cần cù, nỗ lực cố gắng trong sự nghiệp kinh doanh của mình. Có nguyên nhân mới có kết quả, bởi vì nhân không tương ứng, thì không thể đắc quả.


Hành “tam hảo”, chính là đang gây dựng nhân duyên tốt. Nếu làm người tốt vẫn chưa thấy hồi báo tốt, thì đừng nên sốt ruột, luật nhân quả nhất định sẽ không cô phụ người; nó sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho bạn.

Phi không thể thắng lý, lý không thể thắng pháp; pháp không thể thắng quyền; quyền không thể thắng thiên. Sống ở đời, đùng nên so đo được mất thế nào; họ tại sao lại đánh ta; tại sao vũ nhục, làm tổn thương người thân của ta,… Tất cả đều có nguyên nhân đằng sau nó.

Giữa nhân quả còn có một thứ quan trọng, đó chính là “duyên”, tài phú, sự nghiệp, giao hữu, đều là do duyên phận. Vậy “duyên” là gì? Phật Thích Ca Mâu Ni khai ngộ tại gốc cây bồ đề, ngộ được gì? Là chân lý, chính là bất luận điều gì cũng đều vì nhân duyên mà đến. Nếu nhân muốn sinh quả, nhất định phải có duyên.

Ví như bạn trồng hạt dưa hấu, đặt nó trên mặt bàn, thì sẽ không thể đơm hoa kết quả, phải đem nó trồng xuống đất, có ánh nắng Mặt trời, không khí, hơi nước, thì mới có thể đơm hoa kết quả, vì thế đối với mối quan hệ giữa nhân, duyên, quả, chúng ta cũng không dễ mà hiểu được, cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.

Giữa nhân quả còn có một thứ quan trọng chính là duyên. (Ảnh: jkcfw.com)

Bước đầu tiên của nhân duyên, chính là cách nhìn nhận sự việc, phải có được kiến giải đúng đắn, kiến thức chính xác thì không thể nhìn sai, trên thực tế chúng ta nhận thức sai rất nhiều. Thị phi, thiện ác, tốt xấu, đều có những tiêu chuẩn nhất định. Tùy người mà xét vật, thường thì phần tử trí thức, học giả, thánh hiền sẽ có cái nhìn đúng đắn hơn. Nhìn một chén trà, họ thấy không chỉ là chén trà, nó còn là đồ sứ, nó được sản xuất ra ở đâu, giá trị bao nhiêu,… Họ nhìn thấu thêm được rất nhiều điều.

Ví như có cái bàn, hỏi mọi người, đây là cái gì? Tất cả mọi người nói đây là cái bàn, nhưng sai rồi, cái bàn chỉ là giả tướng, nó là vật liệu gỗ có thể làm ra cái ghế, cái bàn? Lại sai rồi, nó không phải vật liệu gỗ, vật liệu gỗ cũng là giả tướng, nó là một thân cây; nó là đại thụ? Cũng sai rồi, đây là một hạt giống, nó thông qua ánh nắng Mặt trời, không khí, bùn đất, hơi nước, những nhân duyên này hòa hợp với nhau để tạo thành một cây đại thụ.

Đừng nói một thân cây, cho dù là một hạt cát đều chứa trong đó năng lục vạn hữu của vũ trụ kết hợp lại. Ai cũng có gia đình, người trong nhà đều có nhân duyên, nên vợ chồng cũng vì có duyên phận, nhưng phải là thiện duyên thì mới tốt.

Duyên là cần điều kiện, không thể đơn độc tồn tại. Bạn muốn ăn cơm, phải có nông dân, muốn mặc quần áo, muốn mua đồ đạc phải có thương nhân, giao thông cần có lái xe, con người cần phải có rất nhiều duyên phận mới có thể tồn tại.

Lê Hiếu biên dịch
Nguồn: Báo Bình Luận

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2019

Hình ảnh và video họp mặt K9(C22) lần 7 ngày 20/10/2019 - kỷ niệm 35 năm hội ngộ


Xin gửi đến các bạn hình ảnh và video họp mặt K9(C22) lần 7 ngày 20/10/2019 - kỷ niệm 35 năm hội ngộ - như sau:

Lần 7:

Các bạn xem toàn bộ anbum tại đây
Xem theo links của Nguyễn Tuấn, P1 tại đây và P2 tại đây 
Xem video theo YouTube tại đây, có thể xem theo link của Nguyễn Tuấn tại đây



Hoặc xem theo Playlist YouTube tại đây



Xin xem lại các lần họp mặt trước đây.

Lần 1:
Lược thuật lần họp mặt lần 1 (2013), xin click vào đây
Các bạn xem anbum tại đây, xem video tại đây

Lần 2:
Lược thuật lần họp mặt lần 2 (2014) , xin click vào đây
Các bạn xem anbum tại đây , xem ảnh do bạn Tuấn lớp 7 cung cấp tại đây
, các bạn xem chi tiết Video theo YouTube tại đây

Lần 3:
Lược thuật lần họp mặt lần 3 (2015) , xin click vào đây
Các bạn xem anbum tại đây hoặc tại đây

Lần 4:
Lược thuật lần họp mặt lần 4 (2016) , xin click vào đây
Các bạn xem toàn bộ anbum tại đây

Lần 5:
Lược thuật lần họp mặt lần 5 (2017) , xin click vào đây
Các bạn xem anbum tại đây

Lần 6:
Lược thuật lần họp mặt lần 6 (2018) , xin click vào đây
Các bạn xem toàn bộ anbum tại đây hoặc tại đây
Xem video tại đây

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2019

Nhân quả

Có một cổ ngữ 'NHÂN NÀO QUẢ NẤY' Hôm nay tôi gửi bạn câu chuyện này, và tôi mong bạn chuyển tiếp nó. Hãy để cho ngọn đèn này chiếu sáng. Đừng xóa nó, đừng gửi nó trở lại. Chỉ việc chuyển câu chuyện này đến một người bạn. Những người bạn tốt, giống như những vì sao. Bạn không luôn luôn trông thấy họ, bạn biết họ luôn luôn có mặt ở đó.



Một hôm, một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị 'pan' đậu bên đường. Tuy trời đã sẩm tối, anh vẫn có thể thấy bà đang cần giúp đỡ. Vì thế anh lái xe tấp vào lề, đậu phía trước chiếc xe Mercedes của bà rồi bước xuống xe. Chiếc xe Pontiac cũ kỹ của anh vẫn nổ máy khi anh tiến đến trước mặt bà. Dù anh tươi cười nhưng bà lão vẫn tỏ vẻ lo ngại. Trước đó khoảng một tiếng đồng hồ, không một ai dừng xe lại để giúp bà. Người đàn ông này liệu có thể hãm hại bà không? Trông ông không an toàn cho bà vì ông nhìn có vẻ nghèo và đói.

Người đàn ông đã có thể nhận ra nỗi sợ hãi của bà cụ đang đứng bên ngoài chiếc xe giữa trời lạnh. Anh biết cảm giác lo sợ của bà như thế nào rồi. Cái run đó, nỗi lo sợ trong lòng đó mới là lý do tự nó thành hình trong ta...

Anh nói: 'Tôi đến đây là để giúp bà thôi. Bà nên vào trong xe ngồi chờ cho ấm áp? Luôn tiện, tôi tự giới thiệu tôi tên là Bryan Anderson.'

Thật ra thì xe của bà chỉ có mỗi vấn đề là một bánh bị xẹp thôi nhưng đối với một bà già thì nó cũng đủ gây phiền não rồi. Bryan bò xuống phía dưới gầm xe tìm một chỗ để con đội vào và lại bị trầy da chỗ khuỷ tay cũng như lòng bàn tay một hai lần gì đó.

Chẳng bao lâu anh đã thay được bánh xe. Nhưng anh bị dơ bẩn và hai bàn tay bị đau rát.

Trong khi anh đang siết chặt mấy con ốc bánh xe, bà cụ xuống cửa kiếng và bắt đầu nói chuyện với anh. Bà cho anh biết bà từ St. Louis đến và chỉ mới đi được một đoạn đường. Bà không thể cám ơn đầy đủ về việc anh đến giúp đỡ cho bà. Bryan chỉ mỉm cười trong lúc anh đóng nắp thùng xe của bà lại. Bà cụ hỏi bà phải trả cho anh bao nhiêu tiền. Bryan chưa hề nghĩ đến điều là sẽ được trả tiền, đây không phải là nghề của anh.Anh chỉ giúp người đang cần được giúp đỡ vì Chúa, Phật hay chính bản thân anh cũng biết rằng đã có rất nhiều người trong quá khứ ra tay giúp anh. Anh đã sống cả đời mình như thế đó, và chưa bao giờ anh nghĩ sẽ làm chuyện ngược lại.

Anh nói với bà cụ nếu bà thật sự muốn trả ơn cho anh thì lần khác khi bà biết ai cần được giúp đỡ, bà có thể sẵn sàng cho người ấy sự giúp đỡ của bà, và Bryan nói thêm: 'Và hãy nghĩ đến tôi'

Anh chờ cho bà cụ nổ máy và lái xe đi thì anh mới bắt đầu lên xe của mình đi về. Hôm ấy là một ngày ảm đạm và lạnh lẽo nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi lái xe về nhà.

Chạy được vài dặm trên con lộ, bà cụ trông thấy một tiệm ăn nhỏ. Bà ghé lại, tìm cái gì để ăn và để đỡ lạnh phần nào, trước khi bà đi đoạn đường chót về nhà. Đó là một nhà hàng ăn trông có vẻ không được thanh lịch. Bên ngoài là hai bơm xăng cũ kỹ. Cảnh vật rất xa lạ với bà. Chị hầu bàn bước qua chỗ bà ngồi, mang theo một khăn sạch để bà lau tóc ướt. Chị mỉm cười vui vẻ với bà dù đã phải đứng suốt ngày nay để tiếp khách. Bà cụ để ý thấy chị hầu bàn này đang mang thai khoảng tám tháng gì đó nhưng dưới cái nhìn của bà, bà thấy chị không bao giờ lộ ra sự căng thẳng hay đau nhức mà làm chị thay đổi thái độ.

Rồi tự nhiên bà lại chợt nhớ đến anh chàng tên Bryan hồi nãy. Và bà cụ vẫn còn thắc mắc, không hiểu tại sao một người có ít đến độ thiếu thốn mà lại sẵn lòng cho một người lạ mặt rất nhiều...

Sau khi ăn xong, bà trả bằng tờ giấy bạc một trăm đô-la. Chị hầu bàn mau mắn đi lấy tiền để thối lại tờ bạc một trăm của bà cụ… nhưng bà cụ đã cố ý nhanh chân bước ra khỏi cửa mất rồi. Lúc chị hầu bàn quay trở lại thì bà cụ đã đi khuất. Chị hầu bàn thắc mắc, không biết bà cụ kia có thể đi đâu. Khi dọn dẹp, chị để ý trên bàn thấy có dòng chữ viết lên chiếc khăn giấy lau miệng…

Nước mắt vòng quanh khi chị đọc dòng chữ mà bà cụ viết: 'Cô sẽ không nợ gì tôi cả. Tôi cũng đã từng ở vào tình cảnh thiếu thốn giống như cô hiện nay. Có ai đó đã một lần giúp tôi, giống như bây giờ tôi đang giúp cô. Nếu cô thực sự nghĩ rằng muốn trả ơn lại cho tôi thì đây là điều cô nên làm: Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc ở nơi cô.'

Bên dưới tấm khăn giấy lau miệng, bà cụ còn lót tặng thêm bốn tờ giấy bạc 100 đô-la nữa.

Thật ra, còn có những bàn ăn cần lau dọn, những hũ đường cần đổ đầy, và những khách hàng để phục vụ... Và chị hầu bàn đã hoàn tất những việc ấy để sửa soạn cho qua ngày mai.

Tối hôm đó, dù khi đi làm về và leo lên giường nằm, chị vẫn còn nghĩ về số tiền và những gì bà cụ đã viết cho. Làm thế nào mà bà cụ đã biết chị và chồng của chị hiện đang cần số tiền ấy? Với sự sanh nở đứa bé vào tháng tới, điều ấy sẽ là khó khăn… Chị biết chồng chị lo lắng đến mức nào, và trong lúc anh ta nằm ngủ cạnh chị, chị cho anh một cái hôn nhẹ và thì thào bên tai anh, 'Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Em thương anh, Bryan, ạ.' (chị đâu có biết anh Bryan đã thay bánh xe cho bà già tội nghiệp trước đó).

Có một cổ ngữ 'NHÂN NÀO QUẢ NẤY' Hôm nay tôi gửi bạn câu chuyện này, và tôi mong bạn chuyển tiếp nó. Hãy để cho ngọn đèn này chiếu sáng. Đừng xóa nó, đừng gửi nó trở lại. Chỉ việc chuyển câu chuyện này đến một người bạn. Những người bạn tốt, giống như những vì sao. Bạn không luôn luôn trông thấy họ, bạn biết họ luôn luôn có mặt ở đó.

Nguồn: Hoa Xương Rồng

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2019

“Biết đủ” thì nghèo khổ cũng vui, “không biết đủ” thì giàu sang cũng vẫn buồn

Cuộc sống này biết sống như thế nào mới gọi là đủ? Điều quan trọng là trong tâm con người ta biết đủ thì đủ thôi!


“Biết đủ” thì nghèo khổ cũng vui, “không biết đủ” thì giàu sang cũng vẫn buồn

Kỳ thực “Cao ốc ngàn gian, thì đêm nằm ngủ cũng không quá hai mét, ruộng tốt vạn khoảnh, ngày ăn cũng không quá ba bữa”, lý do gì mà chúng ta phải tham lam nhiều thứ như thế? Đến cuối cùng, tiền nhiều đến mấy, chức vị cao đến đâu đi nữa thì đến lúc lìa đời thì đâu còn ý nghĩa gì?

Sự tham lam lòng người là vô hạn. Bởi thế mà ông cha có câu: “Người không biết đủ giống như con rắn muốn nuốt cả con voi”, nuốt không được cũng lại không muốn nhả ra. Trong cuộc sống, chúng ta có thể bắτ gặp rất nhiều người bị “danh và lợi” buộc vào mình. Họ mãi chạy theo, một phút cũng không dừng lại, có thứ này lại muốn thứ khác, có rồi lại muốn cái mới hơn, cả ngày “được voi đòi tiên”.

Có một điều hiển nhiên rằng dục vọng của con người không bao giờ có thể thỏa mãn được. Nếu một mực cưỡng cầu thì nhất định sẽ sinh ra phiền não. Con người sống truy cầu danh lợi vốn là để được hạηh ρhúc, vui vẻ, nhưng rất nhiều người vì truy cầu không được lại đάnh mất niềm vui, niềm hạηh ρhúc vốn có. Đây đúng là cái vòng luẩn quẩn của nhân sinh.

Thực ra, quan trọng là ở tâm con người, tâm biết đủ quan trọng đến mức nào đối với sinh mệnh của một người. Suy cho cùng: “Cao ốc ngàn gian, thì đêm nằm ngủ cũng không quá hai mét, ruộng tốt vạn khoảnh, ngày ăn cũng không quá ba bữa”, hà cớ gì chúng ta phải truy cầu lắm thứ như thế?

Có người nói: “Tôi cũng không muốn liều mạng, quả thật không cần quá nhiều vật chất và hưởng lạc, nhưng danh lợi là dấu hiệu của sự thành công. Cho nên, buông bỏ là không có chí tiến thủ, không thể buông xuống được.” Không thể nghi ngờ rằng, danh lợi có phần mang đến sự vinh quang cho con người, tự nhiên có lực hấp dẫn rất mạnh mẽ. Tuy nhiên thành công và danh lợi lại không nhất định là ngang hàng với nhau.

Một người hám danh lợi sẽ khiến tâm không còn tĩnh tại, dễ làm nhiều việc không nên. Từ xưa đến nay, có bao nhiêu người cả đời lao tâm lao lực, đến lúc vinh hoa phú quý, công thành danh toại tưởng rằng như thế là hạηh ρhúc, khoái hoạt. Nhưng quay đầu lại nhìn thì hóa ra, hạηh ρhúc lại không phải ở nơi ấy…

Người như vậy ở nơi nào cũng có, họ rốt cuộc cuối cùng là thành công hay thất bại?

Người biết đủ sẽ không chọn cách sống như vậy, họ cự tuyệt cách sống “chui đầu vào cái giỏ danh lợi”, bởi vì họ biết sẽ bị “danh lợi” làm khổ cả đời. “Danh lợi” tuy rằng ở một mức độ nào đó sẽ khiến con người khoái hoạt hạηh ρhúc nhưng dục vọng “danh lợi” mãi cứ giãn nở ra vô hạn thì chỉ có thể làm cho người ta thống khổ mà thôi.

Bởi thế nên, cổ nhân giảng: “Thấy đủ thường vui!” Một người biết đủ ở phương diện công danh lợi lộc có thể không thành công như người khác nhìn vào nhưng hẳn là sẽ vui vẻ, hạηh ρhúc. “Biết đủ” chính là cách nắm giữ hạηh ρhúc trong tay.

“Vui vẻ” là yếu tố không thể thiếu của mỗi người. Vào triều đại nhà Minh, có một vị tiên sinh dạy học, gia cảnh bần hàn nhưng mỗi ngày đều dâng hương bái lễ, cảm tạ trời xanh ban phúc. Vợ của ông nghĩ mãi mà không hiểu, liền hỏi:“Một ngày ba bữa đều là húp cháo loãng, sao có thể tính là hưởng phúc?”

Vị tiên sinh này trả lời: “Sống ở nơi thái bình, không có chiến sự thảm họa, đó là cái hạηh ρhúc lớn nhất. Hàng ngày có quần áo mặc, có cái ăn, không đến mức đông chịu lạnh, đói không có gì ăn là hạηh ρhúc lớn thứ hai. Trong người không có bệnh tật, không có tai họa, trong lao ngục không có τù nhân là cái hạηh ρhúc lớn thứ ba. Chúng ta có cả ba thứ ấy rồi chẳng phải là phúc sao?”

Nhiều cho rằng vị tiên sinh này không thành công, nhưng ông lại tự thấy mình hạnh ρhúc. Bởi vì trong lòng ông biết đủ, niềm hạηh ρhúc của ông đến từ góc độ tương đối. Có câu nói rất hay rằng: “Đừng khóc vì không có giày đi bởi vì có người còn không có chân để đứng!”.

Thế nên mới nói: “Biết đủ thì người nghèo khổ cũng vui, không biết đủ thì người giàu sang cũng u buồn”. Ở vào cùng một hoàn cảnh, chúng ta chỉ cần thay đổi cách, thay đổi cái tâm của mình thì hoàn cảnh cũng tự nhiên thay đổi. Có tâm biết đủ là quý trọng những gì có ở hiện tại. Chúng ta đừng nên nghĩ mình thiếu những gì mà nên nghĩ nhiều về những thứ mình đã có. Nếu không quý trọng, thì những thứ đang có hiện tại cùng rời bỏ chúng ta mà đi.

Thực ra, cách thoát khỏi tai họa chính là quý trọng phúc phận mình đang có. Ví như sinh mệnh và sức khỏe là tài phú lớn nhất của mỗi người nhưng mọi người lại thường xem nhẹ, đến lúc sắp mất đi rồi mới thấy hối tiếc thì đã muộn.

Vậy nên, đại nạn không chết, bệnh nặng mà khỏi sẽ khiến con người cảm nhận rõ rệt được niềm hạnh ρhúc tăng lên gấp bội. Trái lại, không biết đủ mà tham lam sẽ dễ dàng sai đường lạc lối, khiến tai họa “không nên có” ập đến.


Nguồn: Phụ Nữ Đời Sống

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2019

Bạn có phúc báo thì phú quý tự tìm đến, làm gì cũng kiếm được tiền

Rất nhiều người cho rằng, tiền là lợi nhuận do mình kiếm được. Thực ra, trong đó có ba phần là do cố gắng, bảy phần còn lại là từ phúc báo mà đến. Người có phúc báo, làm gì cũng có thể kiếm ra tiền.




Người trung hậu, phúc tất sẽ đi theo

Đời người tựa như là làm kinh doanh, cho đi không nhất định sẽ được nhận lại. Bởi vậy, có người vì tiền bạc mà tính toán với người khác, cũng có người vì danh lợi mà đánh mất cả lương tâm.

Người ta khi thấy tiền trước mắt thì sẽ dễ mê mờ đi mất, đầu óc trở nên đen tối. Biết bao người vì nó mà mất đi người thân, bao người vì nó mà mất đi cả tính mạng. Vậy phải đối xử với tiền tài như thế nào cho phù hợp với phúc báo đây?

Con người thế gian khổ cực, cũng muốn cuộc sống tốt hơn một chút. Với suy nghĩ đó liền bắt đầu buôn bán, thấy làm ăn cũng rất thuận lợi.

Nhưng tốt nhất là tiền đừng tới quá nhanh, cũng đừng tới quá nhiều, cũng đừng quá dễ dàng. Nếu như quá nhanh, quá nhiều sẽ dễ làm con người ta trở nên xa xỉ. Lãng phí phúc báo, để rồi khi bạn muốn kiếm tiền lại cũng sẽ rất khó khăn.

Rất nhiều người cho rằng tiền là lợi nhuận do mình kiếm được. Thực ra, đó là do ba phần cố gắng, còn bảy phần còn lại là nhờ phúc báo.

Bạn có phúc báo thì làm gì cũng có thể kiếm ra tiền

Từng gặp qua vài người, dù cho rất cố gắng làm lụng nhưng cũng không dư ra được bao nhiêu tiền, đây chính là do phúc báo của họ không đủ.

Người xưa giảng: “Tiền tám chân, người hai chân”. Tiền có thể theo các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc mà đi, cho nên là tám chân, con người muốn theo đuổi tiền sẽ rất khó khăn. Nhưng nếu bạn là người có phúc báo thì tiền sẽ theo đuổi bạn.

Con người, dù có tiền hay không có tiền bạn cũng không được lãng phí. Những gì bạn đã sử dụng sẽ đều làm tiêu hao phúc báo của bạn.

Cho nên dù là dùng điện, dùng nước, ăn lương thực, cũng đều phải đặc biệt quý trọng. Rất nhiều người kinh tế tốt rồi lại bỏ qua những điều này. Mà lãng phí thường thấy nhất đó chính là lương thực, nước, làm tổn hại phúc báo rất nhiều.

Con người kỳ thực tựa như một thân cây, chậm rãi lớn lên, nhưng đến cuối cùng cũng phải trở về, trả lại cho bùn đất.

Có câu nói rằng: “Một lượng vàng bốn lượng phúc”. Bạn muốn dùng một trăm vạn tiền, vậy cần phải có bốn trăm vạn phúc báo để đổi lại.

Nhưng người ta lúc kiếm tiền, thường thường sẽ bị lạc mất, cảm thấy chỉ cần dựa vào bản sự của mình là được rồi. Như vậy sẽ càng tăng thêm sự ngạo mạn, hơn nữa dễ dàng làm những việc tổn hại phúc báo.

Con người ai cũng đều muốn đạt đến đỉnh cao nhất, viên mãn nhất. Giống như một thân cây, chậm rãi lớn lên, diện mạo của nó so với hạt giống ban đầu càng ngày càng cách xa, cuối cùng rồi cũng phải trở về, trả lại cho bùn đất.

Con người sống khổ cực, ai cũng muốn theo đuổi một cuộc sống tốt hơn, nhưng lại không biết một điều: Bất kể hoàn cảnh nào cũng đều tốt cho tu luyện tâm tính, cũng đều có thể sử dụng để làm thức tỉnh con người.

Một người làm việc gì mà quá thuận lợi thì cũng không tốt, sẽ dễ làm người ta sinh ra tâm kiêu ngạo…

Làm kinh doanh buôn bán mà tiền đến quá nhanh, rồi sẽ kiếm tiền không chính đáng, như vậy sẽ làm tổn hại phúc báo.

Có người bỗng chốc phát tài, nhưng ngay sau đó lại gặp rủi ro. Nguyên nhân chính là anh ta đã làm tổn hại phúc báo của mình.

Con người sống trên đời muốn được nhẹ nhõm, thì hãy buông tâm tham lam, buông lợi ích trước mắt. Cứ sống khỏe mạnh, hạnh phúc, cứ đơn giản, vui vẻ là được rồi.

Đừng để tiền làm mê mờ đôi mắt, đừng cho lợi ích trói buộc chân tay.

Có tiền hay không có tiền cũng được, hãy quý trọng những điều trước mắt.

Có duyên hay vô duyên cũng không sao, hãy cứ thuận theo tự nhiên! Hãy loại bỏ đi hết những thứ không tốt, chính là tăng trưởng phúc báo rồi.

Người có phúc báo lớn giống như biển cả vậy, biển sẽ không vì một con sông dơ bẩn mà bị bẩn theo, trái lại có thể chuyển nó thành trong sạch, lại khiến cho chính mình lớn mạnh hơn.

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2019

“Sai lầm lớn nhất” của Bill Gates hay lòng tham không đáy của tỉ phú công nghệ?

Bill Gates – vị tỉ phú công nghệ đã quá nổi tiếng thế giới – đã thừa nhận rằng "sai lầm lớn nhất" của mình và Microsoft là không làm cho tập đoàn phần mềm máy tính số 1 thế giới này trở thành một nền tảng di động như Android để từ đó nắm trong tay thị trường smartphone ngoại trừ phần của Apple.


Bill gates

Tất nhiên chẳng vì sự thừa nhận "sai lầm lớn nhất" này mà người ta đánh giá rằng Bill Gates bất tài, và càng không thể vì sự thừa nhận này mà cho rằng Microsoft kém cỏi hơn Apple hay Google, Facebook.

Trên thực tế, tới thời điểm này, Microsoft vẫn sừng sững "riêng một góc trời" về hệ điều hành Windows và phần mềm Office dành cho máy tính cá nhân. Không chỉ thống lĩnh mà Microsoft còn khiến người dùng cá nhân và doanh nghiệp phải lụy vào mình. Vài năm trở lại đây, Microsoft còn lớn mạnh lên ở mảng điện toán đám mây đặc biệt là phân khúc dành cho doanh nghiệp.

Thực ra thì sự thừa nhận của Bill Gates cho thấy ông quá cầu toàn, hoặc vì lúc này ông không còn bận bịu công tác quản lí điều hành nên thỉnh thoảng dành chút thời gian "gặm nhấm" dư vị thành quả vàng son mà không mấy ai làm được như ông?

Nói đúng hơn, đó là một sự thừa nhận sai lầm chỉ càng khiến cho hình ảnh Bill Gates dù gần gũi nhưng lại càng trở nên vĩ đại hơn mà thôi.

Nhưng đồng thời, sự thừa nhận đó cũng bộc lộ vị tỉ phú công nghệ từng nhiều lần là người giàu nhất hành tinh này cũng có một lòng tham vô đáy, tất nhiên là gắn với khát khao xây dựng và phát triển nền tảng công nghệ mới chinh phục người dùng.

Khi tôi đọc qua những "sai lầm" được ông thừa nhận, chợt nảy ra câu hỏi: Vậy nếu ông và Microsoft không "sai lầm" thì các đối thủ của ông chắc hẳn sẽ không còn đất sống. Microsoft đã thống lĩnh ở lĩnh vực hệ điều hành Windows và phần mềm Office cho máy tính, nếu ông còn không "sai lầm" - đồng nghĩa là thành công trong việc xây dựng một nền tảng di động, liệu còn ai chịu nổi với Microsoft? Hay nhìn ở một góc độ khác, lúc đó với thế mạnh gấp bội và tập trung trong tay cả hai nền tảng số 1 cho máy tính và cả di động, có khi nào chính người dùng sẽ trở thành nạn nhân của ông và Microsoft, vì sẽ bị ép uổng và không có lựa chọn nào khác?

Bài học thấm thía đối với người dùng là đừng bao giờ để cho duy chỉ một công ty mạnh lên gần như nắm thế độc quyền ở bất cứ lĩnh vực nào. Bởi khi ấy, người dùng tưởng được phục vụ nhưng kì thực lại bị ép uổng, tưởng được miễn phí nhưng kì thực lại bị khai thác triệt để, như cách người ta đang dùng Facebook, YouTube hiện nay. Cứ đụng chuyện và bị hai "ông lớn" này xử đi mới thấy hết cái phận khốn khổ của thân phận "thượng đế" của các "ông lớn".

Có thể người dùng trong rất nhiều trường hợp "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa". Người dùng không lọt vào tay của Microsoft với một nền tảng di động thành công thì cũng rơi vào tay của Google với hệ điều hành Android. Nhưng dù thế vẫn hơn là phụ thuộc tất tần tật vào một Microsoft. Google với Android còn có dự án mã nguồn mở, ngoài những phiên bản tính phí bản quyền cũng có phiên bản miễn phí cho tất cả các bên sử dụng; trong khi Microsoft bao năm qua, chẳng có tí gì là miễn phí, song quan trọng hơn là với một hệ thống đóng kín bưng sẽ rất khó phát triển cởi mở tạo ra một hệ sinh thái phong phú, sinh động và đầy tiện ích cho người dùng.

Chính vì thế mà khi ông - Bill Gates - thừa nhận "sai lầm lớn nhất", tôi lại thấy may và thấy vui. Nếu ông không sai lầm, thế giới nền tảng dành cho máy tính và di động sẽ do ông và Microsoft thao túng tất. Một thế giới đơn cực, một thị trường bị tập trung kinh tế ở vị thế độc quyền thì đã quá rõ những hệ lụy của nó sẽ tiêu cực tới đâu đối với người dùng.

Tham vọng nắm hết mọi thứ, có thể che hết mọi thứ, có lẽ như một thuộc tính của những người sáng tạo và kinh doanh vĩ đại như Bill Gates. Có lẽ chúng ta đang thấy thấp thoáng tư duy này trong dự án tiền ảo Libra của Facebook do tỉ phú công nghệ trẻ Mark Zuckerberg điều hành. Không có gì là đủ với họ. Với Mark thì đang độ tuổi trẻ sung sức và nhiều đam mê, nhiệt huyết và sức bật; song với người đã "về hưu" như Bill Gates cũng chưa dứt hết những tham vọng dù có thể lòng tham lúc này không hẳn vì yếu tố tiền tài hay làm giàu mà có lẽ vì sự chinh phục, thống lĩnh thì đúng hơn.

Chả có sự thành công nào mĩ mãn hết 100% mà không có chút hối tiếc. Trường hợp này đúng với cả vị tỉ phú nắm trong tay khối tài sản tròm trèm cả trăm tỉ USD như Bill Gates. Nhưng suy cho cùng, đó là một sự hối tiếc đẹp đẽ của một con người đã làm nên một sự nghiệp vĩ đại cống hiến cho loài người, thúc đẩy loài người phát triển về trí tuệ và xã hội phát triển về sự tiện ích và tính giải pháp giải quyết trong công việc.

Bill Gates, ông hãy cứ thừa nhận "sai lầm" và hãy cứ hối tiếc, để người dùng còn có nhiều sự lựa chọn khác ngoài Microsoft.

Dạ Thảo
Nguồn tại đây

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2019

Bạn chỉ cần làm người tốt, trời cao đã tự có an bài

Khi chúng ta gặp phải những chuyện không như ý, hãy nhớ rằng, mọi sự đều đã có an bài tốt nhất, những khó khăn kia bất quá chỉ là một chút động lực để cho ta ngày càng hoàn thiện bản thân mình.


Mọi chuyện đều là an bài tốt nhất.

Mọi chuyện đều là an bài tốt nhất.

Có một quốc vương thích săn bắn và thường hay cùng với thừa tướng cải trang vi hành. Câu cửa miệng mà vị thừa tướng thường hay nói nhất chính là “mọi chuyện đều là an bài tốt nhất”.

Một ngày kia, quốc vương vào rừng săn bắn, một mũi tên bắn ngã một con báo hoa. Quốc vương vội xuống ngựa kiểm tra chiến lợi phẩm của mình, nào ngờ, con báo hoa đột nhiên bất dậy, dùng hết sức lực sau cùng bổ nhào về phía quốc vương, ngón tay út của quốc vương bị nó cắn đứt một đoạn.

Quốc vương cho gọi thừa tướng đến uống rượu giải sầu, nào ngờ thừa tướng lại mỉm cười nói: “Bệ hạ, mong người hãy nghĩ thoáng một chút, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất cả!”.

Quốc vương nghe xong rất tức giận, nói: “Nếu như quả nhân tống giam nhà người vào ngục, đây cũng là an bài tốt nhất ư?”.

Thừa tướng mỉm cười, nói: “Nếu là như vậy, thần cũng tin chắc rằng đây là an bài tốt nhất”. Quốc vương giận dữ, sai người áp giải thừa tướng vào trong ngục giam.

Một tháng sau, vết thương của quốc vương đã lành, một mình vi hành bên ngoài.

Ông đi đến một núi xa xôi, bỗng một nhóm thổ dân từ tên núi xông đến, bắt trói quốc vương rồi giải về bộ lạc.

Bộ lạc nguyên thủy trên núi hàng tháng đến ngày trăng tròn đều sẽ xuống núi tìm vật hiến tế để cúng tế nữ thần trăng tròn, người thổ dân chuẩn bị đem quốc vương đi thiêu sống.

Ngay trong lúc quốc vương cảm thấy tuyệt vọng, thầy tế mặt bỗng biến sắc, ông phát hiện ngón tay út của quốc vương thiếu mất một nửa, là tế phẩm không được nguyên vẹn, nhận lấy tế phẩm như vậy, nữ thần trăng tròn sẽ nổi cơn thịnh nộ, thế là thổ dân bèn thả quốc vương đi.

Quốc vương mừng rỡ vô cùng, sau khi về cung gọi người thả thừa tướng ra, bày tiệc rượu, quốc vương mời rượu thừa tướng, nói: “Lời khanh nói quả không sau chút nào, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất! Nếu như không phải trẫm bị con báo hoa đó cắn thì hôm nay e rằng ngay cả mạng sống cũng đã không còn”.

Quốc vương như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi thừa tướng: “Còn khanh vô duyên vô cớ bị tống giam trong ngục hơn một tháng như vậy, đây lại nói thế nào đây?”.

Thừa tướng chậm rãi uống một ngụm rượu, rồi nói: “Nếu như thần không phải bị giam trong nhà ngục, thế thì người cải trang đi cùng với bệ hạ nhất định là thần rồi, khi thổ dân phát hiện bệ hạ không thích hợp làm vật tế nữa, thế chẳng phải sẽ đến phiên thần hay sao?”.

Quốc vương không nhịn được, lớn tiếng cười ha hả, nói: “Quả nhiên không sai, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất!”.

Mọi chuyện đều là an bài tốt nhất.

Câu chuyện này nói với chúng ta một đạo lý: Khi chúng ta gặp phải những chuyện không được như ý, hết thảy điều này nói không chừng lại chính là sự an bài tốt nhất! Vậy nên ta không cần phải phiền não, càng không nên chán nản, chỉ nhìn mọi chuyện trong nhất thời.

Hãy để tầm mắt vươn xa hơn, đừng tự oán trách bản thân, càng không nên oán trời trách người. Một điều chắc chắn là tâm trạng tiêu cực không bao giờ giúp cho bạn vượt qua nghịch cảnh, chỉ có sự dũng cảm đối diện, nỗ lực và tin rằng trời không tuyệt đường người, bạn sẽ thấy trắc trở nào thực ra cũng đều là món quà của Thượng đế mà thôi.

Kỳ thực, chỉ cần chúng ta nhớ lại mỗi một chuyện diễn ra trong đời chúng ta một cách tường tận, cũng đều có thể nói với bản thân lời này: “Mọi chuyện đều là an bài tốt nhất”.

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2019

Đừng sống một cuộc đời chỉ để cho người khác nhìn

Có câu châm ngôn rằng: “Hãy khiêu vũ như không ai nhìn thấy bạn; hãy yêu như bạn không bao giờ bị tổn thương; hát như không có ai nghe thấy”. Tuyệt đối đừng để lạc mất mong muốn thực sự của bản thân chỉ vì sự đánh giá của người khác, như vậy không đáng, cũng không có được niềm vui thực sự.


Đừng sống trong mắt người khác, hãy sống cuộc đời của chính mình.

Chúng ta có đang sống trong mắt người khác?

Bạn tôi gần đây bỏ ra 1,5 tỷ để mua một chiếc xe mới, từ xa đến tìm tôi chơi. “Cậu nhắn địa chỉ cho tớ, tớ đến đón cậu, chúng ta đi lên núi chơi đi”.

Tôi đứng ở đầu ngõ nhìn thấy chiếc BMW sáng chói, mới biết cậu ấy đã đổi xe mới. Tầm này năm ngoái, tôi thấy cậu ấy vẫn còn lái chiếc POLO. “Ồ, cậu giàu thật rồi, đổi BMW luôn!”. Cậu ấy cười ha ha.

Trên đường, cậu ấy giới thiệu cho tôi về chiếc xe này, hộp số tự động 8 cấp, nút bấm khởi động, loa Harman Kardon gì gì đó, cũng cho tôi chiêm ngưỡng các tính năng điều khiển và thư giãn của xe.

Tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên xe của một nhân viên bán xe hơi vậy, bèn cười nói: “Tớ biết cậu mua BMW rồi, đổi đề tài khác đi!”.

Cậu ấy hơi ngượng ngùng, thật ra chính cậu ấy cũng không muốn mua chiếc xe này, bởi vì cậu ấy thích việt dã, thích tự lái. Đối với cậu ấy mà nói, chiếc SUV thuần túy việt dã mới là thứ mà cậu ấy yêu thích nhất.

Cậu ấy kể lại một lần cùng bạn bè đi chơi thảo nguyên và sa mạc, lúc đó cảm thấy nếu một ngày mình có tiền, nhất định phải mua một chiếc Land Cruiser.

Khi nói chuyện đó mắt cậu ấy sáng rỡ, tôi nhìn cậu ấy nói về điều mình yêu thích, không biết làm gì hơn, chỉ nhỏ giọng nói: “Nếu tớ là cậu, tớ sẽ mua Mitsubishi Pajero, hoặc Toyota Prado”.

Cậu ấy nói mình cũng đấu tranh tư tưởng khá lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua một chiếc BMW, nguyên nhân thì tôi hiểu rồi. Tôi chợt nhớ đến câu chuyện của Kitano Takeshi.

Trước khi Kitano Takeshi nổi tiếng, ông thường mơ tưởng một ngày có tiền nhất định phải lái xe thể thao, ăn nhà hàng sang trọng. Nhưng đến lúc thực sự thành công, ông cảm thấy lái chiếc Porsche cũng không tuyệt như mình nghĩ, bởi vì ông “không nhìn thấy dáng vẻ của mình khi lái Porsche”.

Cho nên ông để bạn mình lái, còn mình ngồi taxi đi theo phía sau, còn thường nói với tài xế: “Nhìn kìa, đó là xe của tôi”.

Chỉ có sống cuộc đời của chính mình mới khiến chúng ta hạnh phúc.

Lúc tôi ở thành phố cũng có một người bạn cùng phòng giống như vậy, tất cả tiền phải tiêu ở những thứ người khác thấy được. Mua quần áo, hầu như đều là hàng hiệu, bộ đồ nào phía trước và sau lưng cũng phải có tên hãng thật to, đứng cách cả cây số cũng thấy, cho dù hôm nào sương mù trời cũng nổi bần bật.

Cậu ta cũng thích các sản phẩm điện tử, chỉ cần các công ty công nghệ vừa ra mắt sản phẩm mới gì, dù là không hiệu quả hay không cần thiết, cậu ta trước tiên cũng phải có một cái, rồi đăng lên mạng xã hội để khoe.

Cậu ta thích tiệc tùng, ăn là phải vào nhà hàng cao cấp, cho dù phí sinh hoạt của tháng đó thiếu trước hụt sau. Còn tặng quà cho người khác thì dù có phải bán thận, cũng phải là tặng một món quà thật hoành tráng.

Tôi nói đùa với cậu ấy: “Cảm giác này của cậu giống như đi Starbuck uống một ly cà phê, không chụp một tấm hình mà đăng lên, ly cà phê này chẳng khác gì là uống chùa nhỉ”.

Ở tập thứ nhất trong mùa thứ ba của phim truyền hình “Black Mirror” của Anh, nhân vật nữ chính cũng miêu tả chân thực cảnh tượng “sống cuộc sống do người khác chấm điểm”. Cho dù là những việc nhỏ nhặt nhất, hoặc là gặp phải người cực kì đáng ghét, đều phải ứng phó thận trọng để dành được sự yêu thích của người khác, sợ mình làm điều gì sai thì người khác sẽ không thích hoặc không đánh giá tốt nữa.

Trong bộ phim có một chi tiết nhỏ mà tôi rất ấn tượng. Nữ nhân vật chính sáng sớm đi uống cà phê, cô ấy cắn một miếng bánh quy, cái bánh đó dở tệ, nhưng cô ấy vẫn để miếng bánh cạnh ly cà phê, rồi chụp một tấm hình như thể đang hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, sau đó đăng lên mạng xã hội.

Đối với cô ấy mà nói, đánh giá của người khác quan trọng hơn nhiều so với ly cà phê và chiếc bánh quy của mình. Ở trong một thế giới luôn chấm điểm người khác, ai cũng ra sức tô vẽ cuộc sống của mình, dường như chỉ có vậy mới có thể bù đắp sự thiếu hụt của mình trong mắt những người khác.

Người chín chắn không sống vì ánh nhìn của người khác

Sống cho người khác xem, ảnh hưởng lớn nhất đối với cuộc sống của chúng ta là sự ghen tỵ và so sánh, sau đó là lạc mất chính mình.

Từng có một độc giả chạy tới khóc kể lể với tôi, bạn gái chê anh ta nghèo, đòi chia tay với anh ta, rồi hỏi tôi phải làm sao đây. Tôi nói vậy thì từ biệt đi cho hai bên bớt phiền muộn, mỗi người đều vui vẻ, từ nay về sau trời cao đất rộng, chúc cô ấy hạnh phúc.

Đôi khi nên nhớ, chúng ta vì đánh giá quá cao chính mình, nên mới càng để ý đến ánh mắt của người khác.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được, tôi nhất định phải chứng minh cho cô ấy thấy, cô ấy bỏ tôi là điều tiếc nuối nhất trong đời cô ấy, tôi nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió, sau đó cưới một người vợ tốt hơn, rồi đi gặp cô ấy để cho cô ấy hối hận”.

Sau đó tôi kể cho anh ta nghe một câu chuyện mà tôi từng chứng kiến: Có một đôi từng yêu nhau sâu đậm, bởi vì người con trai muốn đánh liều đến thành phố lớn làm ăn, cũng muốn mang bạn gái đi cùng, thế nhưng cô gái thì muốn ở lại làng quê ổn định cuộc sống, cuối cùng họ chia tay.

Người con trai sau khi công thành danh toại, anh ta đến nhà của cô gái để chứng minh cho cô gái thấy, muốn khiến cho cô gái hối hận về lựa chọn của mình, nhưng lại phát hiện ra cô gái kia cũng sống rất hạnh phúc.

Đôi khi nên nhớ, chúng ta vì đánh giá quá cao chính mình, nên mới càng để ý đến ánh mắt của người khác.

Giống như một người nào nó viết trên mạng: “Tôi rất sợ bị người khác chụp ảnh, vô cùng sợ. Có lúc nhìn ảnh chụp xong mà muốn khóc, tại sao mình chụp nhìn ra thế này, tôi không tin tôi trông như thế này. Sau đó người khác nhìn thử, còn tỉnh rụi nói, bình thường mà, cậu lúc nào chẳng thế. Trời ơi, những lúc đó cảm giác như cả thế giới sụp đổ vậy!”.

Tôi từng đăng một tấm hình tự chụp trên mạng, chụp tôi lấy hai sợi dây từ áo hoodie cắm vào lỗ mũi mình, còn ghi bình luận: “Cuối cùng cũng đã biết công dụng của hai sợi dây này”.

Rất nhiều bạn bè nhắn lại: “Này, cậu cũng còn có fan hâm mộ, chú ý hình tượng chút đi”; “Nhìn tấm hình này của cậu, tôi quyết định bấm nút bỏ theo dõi”.

Scotland có một câu châm ngôn: “Hãy khiêu vũ như không ai nhìn thấy bạn; hãy yêu như bạn không bao giờ bị tổn thương; hát như không có ai nghe thấy”.

Tuyệt đối đừng để lạc mất mong muốn thực sự của bản thân chỉ vì sự đánh giá của người khác, như vậy không đáng, cũng không có được niềm vui thực sự.

Không có con đường dẫn đến hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc là một con đường.

Tuệ Tâm

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2019

Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động

Từ xưa đến nay con người đã phát minh ra rất nhiều công cụ lao động để nhằm tặng năng suất lao động. Có rất nhiều máy móc được thay thế con người để làm việc hiệu quả hơn. Tuy nhiên có những việc không thể dùng máy móc để thay thế mà chính con người phải làm việc. Vậy làm việc như thế nào cho hiệu quả mang lại nhiều giá trị cho cuộc sống là mục đích của nhiều người hướng đến. Cùng Loinoihay.net khám phá Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động nhé!

Bạn luôn cảm thấy thiếu thời gian, công việc luôn ùn tắc mặc dù bạn đã rất chăm chỉ và nỗ lực. Song, hiệu quả công việc luôn làm cho bạn thất vọng, chán nản. Để giúp bạn vượt qua được “lực cản vô hình” đó, bạn hãy tuân thủ những nguyên tắc sau chắc chắn bạn sẽ cảm thấy hài lòng hơn về công việc của mình. Hãy chia sẻ Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động với mọi người bạn nhé!

Còn rất nhiều những câu nói hay về cuộc sống, những câu nói hay về tình yêu, những câu nói hay về tình bạn đang chờ các bạn khám phá đấy! Chúc các bạn luôn vui vẻ và có một cuộc sống thật hạnh phúc!

Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động 1
 Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động 2
 Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động 3 Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động 4
 Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động 5
 Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động 6 Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động 7
 Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động 8
 Cách làm việc hiệu quả nhất mà bạn nên học hỏi để tăng năng suất lao động 9


Thứ Hai, 20 tháng 5, 2019

7 CÂU CHUYỆN ĐỂ TA SUY NGẪM

1) CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT
Một hôm nọ, thư ký nói với giám đốc:
- Anh à, em có bầu rồi.
Giám đốc vẫn làm việc, cười mỉm rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh triệt sản lâu rồi.
Nữ thư ký ngây ra một lúc gượng cười nói:
- Em chỉ nói đùa với anh thôi mà.
Giám đốc nhìn cô một lúc, uống ngụm trà rồi nói:
- Anh cũng thế.
 Suy ngẫm:
Sống trong giang hồ, dù gặp việc gì cũng chớ hoang mang, cứ bình tĩnh rồi đâu sẽ có đó.
2) CÂU CHUYỆN THỨ HAI
Ba chàng trai đến nhà cô gái hỏi cưới. Phụ huynh mời tự giới thiệu.
A nói:
- Nhà cháu có vài tỷ đồng.
B nói:
- Nhà cháu có một loạt bất động sản, trị giá vài chục tỷ.
C nói:
- Cháu không có gì cả, ngoài đứa con trong bụng con gái bác.
A, B không nói gì cả, chuồn đi.
 Suy ngẫm: 
Khi cạnh tranh, chưa hẳn có tiền mới giải quyết được, phải tìm ra điểm mấu chốt dẫn tới việc ra quyết định.
3) CÂU CHUYỆN THỨ BA
Bảy năm trước anh ta bỏ rơi vị hôn thê để đi nước ngoài, giờ đã có thành tựu, nhớ về người xưa, lại được biết cô sống rất vất vả, nên tìm cách đến thăm xem sao.
Anh thấy cô đang cạo vảy cá, bên cạnh là một bé trai rất giống anh, đột nhiên trong lòng rất bối rối.
Cô tự dưng ngẩng đầu nói với qua người đàn ông ngồi dãy hàng đối diện:
- Ông còn không mau mà đi về nấu cơm cho con?
Anh thở dài một hơi, lặng lẽ bỏ đi.
Cô vội vã hướng sang bên người đàn ông phía đối diện nói:
- Chuyện vừa nãy cho tôi xin lỗi nhé.
Suy ngẫm:
Nếu biết mối quan hệ này đã không thể nào quay trở lại, thì thà dứt khoát để khỏi khó lòng áy náy cho nhau.
4) CÂU CHUYỆN THỨ TƯ
Bố đang sửa xe, con trai cầm mảng đá vẽ lên vỏ xe. Bố nhìn thấy, giận quá, văng cái kìm sắt đánh vào tay con. Con phải nhập viện, gãy xương ngón tay. Con nhẹ nhàng nói với bố:
- Bố ơi, sẽ nhanh khỏi thôi, bố đừng lo nhé.
Bố cảm thấy vô cùng ân hận, đùng đùng chạy về nhà định đập nát xe ô tô của mình. Đập vào mắt bố là dòng chữ mà lúc nãy con đang viết dở: Bố ơi, con yêu bố!
Suy ngẫm:
Có rất nhiều việc nếu ta nghĩ kỹ hơn một chút rồi mới quyết định thì sẽ tốt hơn nhiều.
5) CÂU CHUYỆN THỨ NĂM
Trên thảo nguyên có hai mẹ con nhà sư tử. Sư tử con hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu?
Mẹ bảo:
- Hạnh phúc ở đuôi con đấy.
Sư tử con ngây ngô cứ gắng sức đuổi theo đuôi mình, mà mãi không thể bắt được.
Sư tử mẹ nhìn con cười hiền hậu nói:
- Ngốc ạ, không cần phải đuổi theo hạnh phúc. Chỉ cần con ngẩng cao đầu hướng về phía trước, thì hạnh phúc sẽ mãi mãi đuổi theo con.
 Suy ngẫm:
Nhiều khi ta không phải cố gắng đuổi theo thứ gì đó, cứ an nhiên tự tại với những gì mình có, hạnh phúc tự nhiên sẽ đuổi theo sau.
6) CÂU CHUYỆN THỨ SÁU
Cô gái mù không có gì cả, trên đời này chỉ còn có mỗi người yêu ở bên cạnh. Anh hỏi cô:
- Nếu mắt em khỏi rồi, em có lấy anh không?
Cô gái gật đầu đồng ý.
Rất nhanh sau đó, cô được hiến giác mạc, có thể nhìn thấy bình thường, mới phát hiện người yêu cô cũng bị mù.
Khi chàng trai cầu hôn, cô đã từ chối.
 Suy ngẫm:
Đôi khi những khuyết điểm của người bên cạnh (như khiếm khuyết của cha mẹ, vợ chồng, con cái...) là do họ đã âm thầm hy sinh cho ta. Đừng bao giờ phản bội người đã sẵn sàng hy sinh cho bạn.
7) CÂU CHUYỆN THỨ BẢY
Con không nuôi được mẹ già, định cõng mẹ lên núi để mẹ lại đó. Buổi chiều tối, con nói với mẹ sẽ đưa mẹ lên núi dạo chơi. Mẹ phấn khởi trèo lên lưng con. Cả đường con chỉ nghĩ đến việc sẽ trèo lên thật cao rồi bỏ mẹ ở đó. Đến khi phát hiện ra mẹ đang âm thầm rắc hạt đậu xuống đường, con đã rất tức giận quát:
- Mẹ rắc hạt đậu làm gì hả?
Cuối cùng, mẹ đã trả lời một câu khiến đứa con khóc đẫm nước mắt:
- Con ngốc của mẹ, mẹ sợ tý nữa con đi về một mình sẽ bị lạc đường...
 Suy ngẫm: 
Trên đời này có một người, dù bạn có cau có, nói lời khó nghe với họ, mắng chửi quát tháo họ mỗi khi bực bội, thậm chí bị bạn hất hủi bỏ rơi... người đó vẫn luôn yêu thương lo lắng cho bạn mà không cần điều kiện...
Thế nên, khi Người còn bên cạnh, xin đừng nói lời cay đắng.
Bởi sau này khi Người đó không còn, bạn chẳng thể nào tìm ra được người thứ hai trên đời như thế.

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2019

TIN BUỒN: Thân phụ bạn Nguyễn Tấn Quyền (lớp 6K9) là ông Nguyễn Văn Tây đã từ trần ngày 14/02/2019


TIN BUỒN

HỘI CSV K9(C22) - ĐH TÀI CHÍNH KẾ TOÁN TP.HCM
VÀ GIA ĐÌNH VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC BÁO TIN

Thân phụ bạn Nguyễn Tấn Quyền (lớp 6K9) là ông Nguyễn Văn Tây đã từ trần ngày 14/02/2019 , hưởng thọ 79 tuổi.

Lễ nhập quan lúc 20g00 ngày 14/02/2019 tại tư gia 93 Trần Công Tường, KP 1, P.5, Thị xã Gò Công, , tỉnh Tiền Giang. 


Lễ động quan lúc 07g00 ngày 17/02/2019. Sau dó, sẽ di quan và an táng tại quê nhà .

Các bạn có thể chia buồn với bạn Nguyễn Tấn Quyền và gia quyến tại địa chỉ nêu trên hoặc qua điện thoại riêng số 0913710486 hoặc qua viber "We Are K9". 

Ban liên lạc K9(C22) và Lớp 6K9 xin thành kính phân ưu và sẽ đến kính viếng, chia buồn với bạn Quyền và gia đình tại tư gia khoảng 12g00 ngày 16/02/2019. 

Lớp 6K9 sẽ tổ chức xe đi viếng và xuất phát lúc 8g30 ngày 16/02/2019 tại Cà Phê ViVa  ngay mũi tàu Lý Thái Tổ và 3/2 (cầu vượt 3/2 và Nguyễn Tri Phương) , gần siêu thị Sài Gòn. Các bạn có thể gửi xe máy tại Bệnh viện nhi đồng hay Siêu thị Sài Gòn.

HỘI CSV K9(C22) - ĐH TÀI CHÍNH KẾ TOÁN TP.HCM
VÀ GIA ĐÌNH ĐỒNG KÍNH BÁO