Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

Thơ tình cuối mùa thu



Những ngày tháng Mười một trở thành ngày của tình yêu và nỗi nhớ, giăng vào không gian xa cách, và có lẽ bởi vì nhớ thương nên năm nào cuối thu Hà Nội cũng mưa.

Ca khúc: Thơ tình cuối mùa thu
Nhạc: Phan Huỳnh Điểu
Lời thơ: Xuân Quỳnh
Ca sỹ: Bảo Yến
-----




Tôi vẫn đạp xe lang thang qua từng con phố cho nỗi nhớ nguôi ngoai, rồi lại dừng chân ở một quán nhỏ ven hồ Tây, chìm đắm trong giai điệu trữ tình quen thuộc của Thơ tình cuối mùa thu mà cảm giác như đang có em bên mình...

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa Thu đi cùng lá
Mùa Thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mông
Mùa Thu vào hoa cúc
Chỉ còn anh và em
Là của mùa Thu cũ
Chỉ còn anh và em

Vẫn là giọng hát ngọt ngào và đằm thắm của Bảo Yến, vẫn là những yêu thương trăn trở giăng vào không gian những ngày cuối thu, làm rung lên trong lòng người thật nhiều xúc cảm, đưa hồn người chìm đắm vào một bức tranh của tình thu ngập tràn nhung nhớ...

Ta nhìn thấy thời gian chảy trôi trong cảnh vật (là mây trắng bay về phía cuối trời, là lá vàng rụng rơi tiễn mùa thu xa khuất), trong cảm nhận (thu theo những con sông dòng suối đổ về biển lớn mênh mông, thu giấu mình vào trong hoa cúc, hanh hao vàng lên một mùa nhung nhớ)... Tất cả vận động, đổi thay, "Chỉ còn anh và em là của mùa thu cũ", "chỉ còn anh và em" cùng lắng lòng tự vấn, chiêm nghiệm về tình yêu của đôi mình:

Tình ta như hàng cây
Đã yên mùa bão gió
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ

Âm điệu của bài hát bất ngờ vút lên, như một niềm tin, như một lời khẳng định về một quy luật của tình yêu: Đi qua những bão gió, vượt qua trăm ngàn thác lũ đời người, tình yêu sẽ trở nên đẹp diệu kỳ, nồng nàn và ý nghĩa hơn, để lòng ta thêm yêu thương, trân trọng nhau cùng những thủy chung vững bền...



Có những chiều cuối thu lang thang trên con đường ngoại ô, tôi vẫn hay ngân nga hát những câu hát này, rồi chợt dừng lại hỏi em: "Tình ta liệu "đã yên mùa bão gió"," yên mùa thác lũ" thực sự chưa, em chỉ cười, nép vào vai tôi thì thầm: "Anh không biết, em không biết, và có lẽ hai ta không cần biết. Bởi dẫu bão gió thì hàng cây vẫn sẽ vươn lên, dẫu mưa lũ thì dòng sông vẫn về được với biển lớn. Và những "hàng cây", những "dòng sông" của đôi ta - dẫu chưa bình yên - thì rồi sẽ bình yên - khi cùng bên nhau, trao nhau yêu thương chân thành rất mực...".
Và em khẽ khàng hát lên khúc tình với mùa thu:

Thời gian như ngọn gió
Cùng theo mùa tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...

Phải rồi, "thời gian như ngọn gió" - mùa nối mùa trôi qua, tuổi theo mùa phôi pha, "chỉ còn anh và em" ở lại đón một mùa mới về tựa những yêu thương ăm ắp trong lòng: mùa tình yêu thủy chung bền vững...

Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại

Điệp khúc "Chỉ còn anh và em, cùng tình yêu ở lại" ngân nga xuyên suốt bài hát, tạo thành một sợi dây niềm tin son sắt... Và dẫu cả khi có những cuộc tình, những "người yêu mới" đến và đi giữa đời ta - thì vẫn mặc định vẹn nguyên còn mãi một mùa thu ở lại trong lòng nhau - mùa thu mà nơi tim anh và em đã ngân nga, giao hòa những yêu thương chân thành đích thực.

Mà những điều gì là chân thành, là đích thực như thế thì sẽ trường tồn cùng tháng năm, qua thời gian cho đến cuối mỗi đời người... "Thơ tình" viết lên, hát lên vào "cuối mùa thu", cũng có nghĩa là đi đến cuối cuộc đời vẫn còn giữ được những yêu thương ngày cũ, mùa cũ ta trao nhau...

Và có phải vậy chăng, khi sự kết hợp tuyệt vời giữa thơ Xuân Quỳnh và nhạc Phan Huỳnh Điểu đã làm nên một Thơ tình cuối mùa thu nồng nàn và say đắm, lôi cuốn người nghe qua nhiều thế hệ, vang ngân cùng năm tháng trên những cuộc tình?

Trích email của Nguyễn Tấn Quyền gửi các bạn L6k9

2 nhận xét:

  1. Cảm ơn bạn Quyền mình, già rồi sao còn nhiều chỗ lan man, lãng mạn quá. Răng gảy hết rồi đâu còn trẻ để cắn miếng lớn nữa, chỉ múm múm thôi, giống như trẻ em lên 6 mút kem vậy. Nhân danh lớp 6k9, tôi yêu cầu bạn Quyền không được đăng những bài thơ kiểu vậy nữa, thấy "nhộn nhạo" trong người và 'tủi thân" lắm. Chúc bạn mình sức khoẻ yếu

    Trả lờiXóa
  2. Nguyễn Tấn Quyềnlúc 14:46 10 tháng 11, 2009

    Chào anh Tước,
    Răng tui không phụ dân phụ nước ngăn không cho (...)xây đập thủy điện tràn lan để lũ lụt về Phú yên,Đà nẵng thì phải làm gì bây giờ.
    Chừ mình đã được học lúc nào cũng phải lãng mạn lạc quan cách mạng để quên đi sự chịu đựng của đồng bào đi qua lũ lụt hết năm này đến năm khác.
    Bác cho mình lạc quan cách mạng tí.Một tí thôi mà.
    Quanh năm suốt tháng cứ quanh đi quẩn lại mấy cái chữ cơm áo gạo tiền riết người như cái máy ấy.
    Xin phép bác cho mình lãng mạn một tí nhe.
    Bùi Giáng rụng hết răng còn làm thơ tình yêu mà.
    Lãng mạn cho đời bớt khổ,chẳng lẻ cuộc đời mình cứ xoay tròn quanh 04 chữ 'cơm áo gạo tiền'.
    Góp vui cho báo tường @ của lớp mà.

    Trả lờiXóa